Thư tình: Ngày ta lạc mất nhau


Bảo Trân Chủ Nhật, ngày 22/05/2016 10:14 AM (GMT+7)
(Dân Việt) Người ta sẽ không bao giờ biết, trong kí ức của Tôi, Người ta đẹp đến nhường nào.


Tớ sẽ đưa cậu ra Hà Nội để cùng tớ chứng kiến phút giao mùa, chắc chắn sẽ rất khác với miền Trung quê cậu.


Tớ sẽ đàn và hát cho cậu nghe vào đêm trăng lung linh biển bạc – lời hẹn hò của tớ đấy. Vì cậu muốn nghe đàn nên tớ sẽ học.


Lời hẹn hò ấy Người ta đã quên!



Tôi đã nhớ Người ta - nỗi nhớ ùa vào giống hệt như nỗi nhớ ngay khi Người ta vừa quay lưng ra về (Ảnh minh họa)

3 năm kể từ ngày Tôi và Người ta lạc mất nhau trong cuộc đời này.


Hôm nay Tôi ngồi đọc lại tất cả những dòng đã viết cho nhau, phải hơn cả 100 lá thư. Tôi thấy lòng mình se lại, bồi hồi, thổn thức. Từ những ngày đầu nhiều yêu thương, từ cả những giận hờn, những tổn thương mà ta mang lại.


Tất cả ùa về như 1 thước phim đời quay chậm,1 câu chuyện tình lãng mạn giữa dòng đời nhiều hối hả, bon chen. Một phần đời có Người ta là thước phim đủ sắc màu, với đầy đủ những cung bậc cảm xúc, đầy đam mê lẫn điên rồ lãng mạn. Tôi ước thước phim này sẽ chạy thật chậm, thật sâu như tuổi trẻ với khát khao về tình yêu bất tận.


Người ta sẽ không bao giờ biết, trong kí ức của Tôi, Người ta đẹp đến nhường nào. Quãng thời gian yêu Người ta, có Người ta bên cạnh là những tháng ngày Tôi thấy cuộc sống thật tươi đẹp, trải đầy hoa hồng. Tôi chưa bao giờ hối tiếc vì đã yêu Người ta, 1 tình yêu mãnh liệt của tuổi trưởng thành, 1 tình yêu làm cho Tôi thay đổi được mình.



  • Người ta đến – mang lại cho Tôi thật nhiều tiếng cười hạnh phúc
  • Người ta đến – Tôi đã cùng Người ta đi qua cả trời kỷ niệm thương nhớ ngọt ngào.



  • Người ta đến – Tôi thực sự có thêm 1 người để lắng nghe và chia sẻ
  • Người ta đến – cho Tôi sự chờ đợi vào ngày mai.


Có những ngày như hôm nay, Tôi bỗng thấy nhớ Người ta cồn cào quay quắt. Có những ngày, Tôi dạo biển 1 mình, thả hồn theo mây gió, theo tiếng sóng biển rì rào, điều mà chưa bao giờ Tôi làm.



Yêu Người ta, Tôi thấy mình thật sự rất ngớ ngẩn. Tôi hay hồi tưởng về những gì đã có cùng Người ta, không hiểu sao Tôi hay nghĩ về những chiều cuối thu đầu đông được cùng Người ta đi giữa trời Hà Nội, mơ về những chuyến đi về ly cafe bên Người ta trong đêm Đà Lạt. Lúc nào trong cái ý nghĩ mơ màng ấy cũng có chút hơi lạnh, giống như cảm giác cần có ai đó thật gần gũi, ấm áp thân thương.


Tôi nghĩ về người ta và cười như 1 đứa ngốc. Vẹn nguyên trong Tôi là những lần Người ta vô tư làm trái tim Tôi rung động mà chẳng hề hay biết.


Là bó hoa hồng tím được chuyển phát đến tận công ty, là màu tím thương nhớ Tôi rất thích.



Là bộ váy thật xinh Người ta chọn tặng Tôi trong đợt công tác, là chiếc nón rộng vành Người ta chuẩn bị cho Tôi trong chuyến đi Đảo xa.


Là những quan tâm lo lắng khi thấy Tôi không online Facebook, không trả lời di động, không có trên máy bàn làm việc, không skype.


Là khi Người ta gọi điện cho Tôi chỉ có thể nói: “Tớ muốn nghe giọng cậu”.


Là bữa tối Người ta đi cả ngàn cây số để tự tay vào bếp nấu cho Tôi những món ăn ngon, là bình hoa tươi người ta tự cắm.


Là những dòng thư lãng đãng vào cuối chiều, là những câu thơ Người ta viết cho Tôi mỗi ngày.



Tôi đã từng là tình yêu lớn, là phần đời quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của Người ta. Tôi thấy nhớ Người ta vô cùng, nhớ những ngọt ngào đã qua và nuối tiếc. Người ta đã vì Tôi mà làm tất cả mọi điều, yêu Tôi như chưa từng được yêu.


Tôi hạnh phúc vì có Người ta bên cạnh như thế. Đó là tình cảm rất đỗi ngọt ngào, mãnh liệt. Tình yêu của Tôi và Người ta cứ lớn dần qua những trang thư như thế,là những lời động viên, khích lệ, là những kỳ vọng Người ta dành cho Tôi. Vậy mà mọi thứ lại mau chóng vỡ tan, vỡ tan vì Tôi không hoàn hảo, vì Tôi không tốt, vì Tôi đánh mất niềm tin vào Người ta.


Hoa sữa vẫn còn ngát hương trên mỗi con đường,từng góc phố,len lỏi trong từng suy nghĩ của Tôi, vậy mà, cơn gió lạnh đầu đông đến tự bao giờ, ướt lòng Tôi, lạnh buốt tim.


Nắm chặt bàn tay như có gì đó bám vào để nước mắt không rơi, Tôi bình thản đối diện với Người ta. Lời chia tay nhẹ nhàng nói ra, Tôi mỉm cười,như muốn nói với Người ta rằng: “Tôi rất ổn”. Người ta im lặng. Cơn gió từ đâu thổi qua kéo theo bao kỉ niệm ùa về trong tâm trí làm khóe mắt Tôi cay, nhưng Tôi không cho phép mình khóc.


Người ta đi, những bước chân kéo khoảng cách giữa Tôi ngày một xa dần. Con đường Đà Nẵng lá bay xào xạc, bình yên như bao mùa, dù cho giờ đây, lòng Tôiđang dậy sóng. Tôi hiểu, khi tin yêu đã nhạt màu, dù 1 người có cố gắng làm sao,thì khoảng cách ấy, yêu thương ấy không bao giờ trở lại.

Thời tiết đã chuyển mùa, đông năm nay đến muộn hơn so với mọi năm. Tôi ngồi trong căn phòng của mình, mặc cho cái lạnh đang ngấm dần vào da thịt, Tôi im lặng và miên man hồi tưởng về 1 hạnh phúc đã xa dần. Không biết rằng Người ta đã quên hay còn nhớ nhỉ. Tôi chỉ biết là Tôi đã có Người ta trong cuộc đời,dù chỉ là 1 đoạn ngắn,1 đoạn ngắn đáng nhớ nhất, hạnh phúc nhất.


Tôi biết đời sẽ trôi và chẳng có gì dừng lại nên Tôi luôn trân trọng từng khoảnh khắc bên Người ta như những điều trân quý nhất. Mỗi lúc tĩnh tại Tôi sẽ tua lại cuốn phim đời mình, tự thấm vào hơi sương, thả hồn vào ánh trăng biển, hít căng lồng ngực mùi hoa Jun.


Ngay lúc này Tôi đã nhớ Người ta - nỗi nhớ ùa vào giống hệt như nỗi nhớ ngay khi Người ta vừa quay lưng ra về.


Tôi yêu Người ta.
Theo Danviet.vn